Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

Tôi sống với chồng trong cảnh 'đồng sàng dị mộng'

Tôi vốn sinh ra trong một gia đình nghèo đói với 5 anh chị em, nơi đó mọi người chỉ biết sống cho qua ngày chứ chưa từng người nào quan tâm đa dạng tới sự phát triển loài người cũng như xã hội. Cũng hên hơn những người khác, tôi và các em được phụ thân mẹ cho học đầy đủ. Mặc dầu không thực hiện được nguyện vọng khiến bác sĩ chuyên nghiệp nhưng tôi cũng có cơ hội khiến cho việc vì tập thể. Sau tự nhiên được học đại học, tôi cố học trung cấp, tại ngôi trường này tôi gặp anh. Chúng tôi quen và yêu nhau khi nào không hay, tình ái tuổi trẻ cho tôi bao mong ước về một mái ấm bình dị, hậu phi chồng đi khiến hàng ngày và những đứa con ngoan, cùng nhau dạy dỗ  chúng theo cách thức của bản thân mình.

Cuộc thế chẳng hề lúc nào cũng như mình ước mơ, biến cố đã xảy ra trong thế cục, chúng tôi đã đến đoạn đường cuối của đoạn đi chung. Khi tốt nghiệp, tôi cố gắng phải khiến được nhân tố gì đó hơn hy vọng của lần trước. Tôi lên thành phố một phần vì công việc, một phần để quên lãng dĩ vãng u ám trong cuộc đời chính mình. Trong lúc khó khăn cả về ý thức, vật chất, công việc, tôi lại gặp một người đại trượng phu với hình thức ngọt ngào, dịu dàng nhưng ngoài mặt có chút yếu đuối. Anh là người xuất thân từ gia đình gia giáo, ăn nói đủ chữ đủ từ, dù chức vị không cao nhưng ai cũng mến trọng bởi sự chuẩn mực. Tôi không biết tại sao lại cảm giác có một điều gì đó thôi thúc mình và cho tôi niềm tin hoàn toản, dù rằng lúc đó chúng tôi chưa thân quen.

Tôi chủ động quen với anh, anh là người luôn chịu lắng nghe và chia sẻ với bất cứ ai. Mái nhà anh khá giả, nhìn tham gia khách hàng nào cũng thấy anh hào hoa, đa tài nữa, anh có tri thức thị trấn hội khá rộng, giao thiệp tốt, còn tôi nhút nhát, quê kệch trong con mắt của những người xung quanh, Sau rộng rãi lần tâm can, tôi cảm thấy mến anh và lựa chọn đây là nơi gửi gắm cuộc đời bản thân mình. Bằng sự mềm dẻo, tôi cố gắng có được anh, những gì tôi bỏ ra cũng thu hoạch được kết quả. Chúng tôi cưới nhau với sự ganh tỵ của không ít người, họ nghĩ là tôi có phước phần. Tôi cảm chiếm được vui vẻ của thành công, đã đổi mới đầy đủ vì anh, ăn nói, hành động cũng thận trọng hơn để không khiến cho mếch lòng anh và cũng để anh không đánh giá gì về chính mình. Sau khi cưới tôi bước vào cuộc sống của một người thuộc phân khúc khác, được đại chúng nể trọng, nhiệt tình hơn vì là phi tần anh.

Niềm vui vẻ kéo dài không lâu thì xảy ra chuyện, dù cố gắng khôn xiết nhưng xuất thân của chúng tôi quá khác biệt nên khó khăn dung hòa, anh vẫn như xưa nhưng những gì tôi cố gắng để hòa hợp tới nay đã thấy mỏi mệt. Tôi cảm giác quá đuối khi lúc nào cũng phải gồng lên để tương xứng cùng anh. Tôi khiến cho gì cũng cảm thấy bản thân không đúng và tới một lúc không nhìn thấy được bản thân, cũng chẳng hiểu mình hiện giờ là nhân loại thế nào. Tôi không tinh thần được công tác cao niên như anh thì sẽ đem lại những gì. Anh luôn hãnh diện với đại chúng vì được hâm mộ, còn tôi cứ mãi nỗ lực trong sự mỏi mệt. Ngựa chạy mãi tới lúc cũng phải chùn chân, tôi mở màn cho rằng cuộc sống là của bản thân mình chứ không thể mãi thế này. Mâu thuẫn xảy ra ngày càng phổ quát, chính nền móng và sự sinh ra của mái nhà làm chúng tôi có khoảng cách xa hơn. Đã đến lúc tôi phải nghĩ bản thân mình nên sống vì chính mình.

Khi sinh bé bỏng thứ 2, mẹ tôi lên phụ giúp trông nhỏ bé, với nhị năm mẹ tôi làm cho phần đông công tác trong nhà, trong khoảng giặt giũ đến nấu ăn và chăm nhỏ dại. Không nhân thức anh có tôn trọng tôi không dù rằng chưa bao giờ anh biểu hiện sự phiền hà. Tôi thương mẹ lại cũng không đoàn kết lắm với chồng nên trong 2 năm tôi mở màn ngủ với mẹ để anh và nam nhi lớn ngủ thông thường. Ngoài giờ đi khiến cho tôi còn phải đi học ngoại ngữ suốt cả tuần, mọi việc nhịn nhường như giao hầu hết lại cho mẹ và anh lo, thời gian học ngoại ngữ của tôi đã kéo dài 7 năm. Nhiều lúc có chút cảm giác không muốn về nhà chỉ vì không muốn nhìn chồng nên tôi lại mua bí quyết để đi học.

Về việc học anh cũng không câu nệ sao tôi lại học phổ thông thế nhưng tình cảm hoàng hậu chồng ngày càng xa rời. Anh từng nói nên cho con đi học để mẹ tôi về quê, con đã lớn và mẹ tôi cũng muốn về. Anh có nói với tôi mấy lần về việc này nhưng tôi không nói gì. Bà xã chồng càng ngày càng bít tất tay và tôi tất cả bỏ mặc gia đình để anh tự lo. Một hôm anh nói tôi nên bố trí cho mẹ về quê, anh muốn giữ mái ấm này. Tôi cảm giác bị xúc phạm nguy hiểm vì nghĩ rằng anh khinh mái ấm tôi và đuổi mẹ tôi. Tôi đưa đơn ly dị anh không ký nên quyết dọn ra ở riêng. Anh không cho, mẹ và em gái cũng muốn tôi làm cho nhân tố đó. Em gái tôi thuê nhà mới để chuẩn bị cho việc tôi, mẹ và em qua ở cùng; còn anh và nam nhi ở lại.

Anh nói muốn đi thì ly dị ngừng mới được đi vì không muốn con có một ký ức trong dĩ vãng rằng bạn bè và cha mẹ nó từng li biệt. Tôi không đi nữa nhưng vì thuê nhà rồi nên phải phụ em gái thanh toán nhà. Em gái luôn trách tôi không xong xuôi khoát, tại tôi mà nó phải dọn đi trong khi mối quan hệ của vợ chồng tôi càng tồi tệ. Mái nhà tôi rất nhiều tán thành về việc chia tay với anh, trong khoảng ngày đó mái ấm tôi đối xử với anh lạ lẫm dù rằng trước đây anh rất đàng hoàng với nhà tôi. Hiện nay chúng tôi vẫn “đồng sàng dị mộng”, tôi phải làm cho gì? Nếu như ly hôn tôi đa số mất toàn bộ, công trình bác mẹ anh ấy bỏ tiền ra tìm. Còn sống với nhau tôi đã thấm mệt, găng tay, em gái tôi và gia đình luôn ủng hộ việc chia tay.

Hằng


Xem nhiều hơn: Tin Mới 24h

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét