Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

Yêu 6 năm không muốn cưới vì bạn trai vừa có năng lực tài chính thấp vừa kém

Tôi không phủ nhận đã từng có những khoảng thời gian tôi vô cùng êm ấm khi bên anh. Chúng tôi quen nhau trong khoảng năm thứ nhất đại học. Hai đứa luôn dạy dỗ nhau học hành. Anh thực thụ là một người con trai tốt, tính nết thánh thiện. Yêu nhau, rộng rãi người còn bảo tôi đành khô giòn, bắt nạt anh. Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Anh em thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh khiến chồng.

Thực sự tôi trân trọng tình cảm mà anh bỏ ra cho mình, sự tốt bụng mà anh đối xử với mọi người. Nhưng đó là thứ xúc cảm của phương pháp đây 4 năm, khi tôi còn là một cô sinh viên năm nhất. Còn hiện giờ, khi tôi đã tốt nghiệp, đi khiến cho được 2 năm, thì tôi lại thấy chán nản vì mấy cái đức tính lành lành đó của anh.

bạn trai vừa nghèo vừa kém1 Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Bạn bè thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh làm cho chồng. (Ảnh minh họa)

Mái nhà anh túng thiếu, chuyện đó tôi biết vì nhà chúng tôi đâu có bí quyết xa nhau. Từ lúc mới yêu tôi không phải thấy đó là yếu tố. Tôi yêu loài người anh chứ ko phải mong lấy được con nhà giàu cho vui miệng. Mái ấm có điều kiện kinh tế eo hẹp không phải là cái tội nhưng thanh niên kỷ nghuyên này như anh mà không có chí tiến thủ thì đấy là lỗi của anh.

Sau khi ra trường, khi mà tôi miệt mài xả thân tìm công tác và chắc chắn phiên bản thân thì anh chấp thuận về quê, làm ở công ti tư nho nhỏ tuổi gần nhà. Anh bảo anh không thích cảnh sống bon chen trên này nên chỉ muốn về nhà cho gần bố, gần mẹ. ngừng thi côngĐây là thời điểm chúng tôi khởi đầu xa nhau.

Tôi được nhận vào khiến cho một công ty lớn, lương bốn tuần rất khá. Khách hàng nào cũng xuýt xoa đánh giá tốt ngợi tôi chuyên nghiệp giang khi con gái mà được tham gia đó khiến. Tôi càng tự hào về phiên bản thân bản thân mình bao nhiêu thì lại càng chán anh bấy nhiêu. Tôi không cần bạn trai phải đi khiến cho giàu sang, kiếm được phổ quát tiền nhưng ít ra anh ấy phải có chí tiến thủ. Đằng này vừa học xong xuôi, anh khăn gói về quê xin tham gia khiến cho ở cái chỗ mà mấy đứa bạn học kết thúc cấp 3 của tôi cũng đang làm làm cho tôi thất vọng cực kì.

Tôi ở thị trấn còn anh ở quê. Hàng tuần anh lên thăm tôi, cũng có khi lên đón rồi đưa tôi về quê. Anh vẫn chú tâm và lúng túng cho tôi. Anh chiều chuộng tôi, động viên tôi cố gắng… Nhưng không nắm bắt sao, trong lòng tôi giờ cứ cảm thấy bất mãn với anh. Mỗi khi ai đó hỏi về một nửa, tôi không có nhu cầu giấu chuyện bản thân mình đã có anh rồi nhưng việc phải nói công tác của anh thì với tôi lại hổ ngươi vô cùng.

Có thể dân chúng nghĩ vì tôi may mắn có được tương lai tôi nên giờ quay ra khinh thường bạn trai. Tôi không phủ kiếm được một phần trong cảm xúc của tôi có tương tự. Tôi vẫn còn rất yêu anh nhưng vì bản thân tôi được công chúng bình chọn cao nên giờ tôi thấy không công bình và anh không xứng với bản thân mình nếu như cứ chấp nhận làm cái công việc phổ biến đó. Đấy là mọt công tác vừa nhàm chán, thu nhập lại thấp và chẳng giúp anh tân tiến được cái gì.Gia đình anh nghèo, lương bốn tuần của anh được một vài triệu nên cũng chỉ coi như toàn diện giúp cha mẹ một chút. Anh chẳng thu thập được cái gì cho tương lai.

Thế nhưng, ở nhà, anh chăm bẵm cha mẹ anh và bác mẹ tôi rất tích cực. Bác mẹ tôi lúc nào cũng bảo “chỉ có một thằng con rể là nó thôi” và giục tôi mau về quê lấy chồng, yên ổn ổn cuộc sống bên anh. Nhà tôi khá giả hơn một tẹo nên chỉ cần tôi về quê xin được công tác tầm tầm thì hai thê thiếp chồng cũng không sợ đói. Nhưng… đấy ko phải là cuộc sống mà tôi hướng đến.

Tôi đã cân nhắc đông đảo về mối quan hệ này. Yêu anh, thương anh, tôn trọng tình cảm của anh thì có nhưng thất vọng, buông xuôi cũng sinh tồn. Tôi có nên vì anh mà hài lòng một cuộc sống nhàm chán đó không hay buông tay anh để được sống như mình mong ước?

/ Theo Tìm hiểu


Xem tại: Tạp Chí Đàn Ông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét