Câu chuyện điều tiết ngân sách luôn có những quan điểm trái chiều, địa phương có năng lực tài chính thấp thì muốn được trung ương bổ sung nhiều hơn, địa phương giàu thì muốn bị nhân tố tiết về trung ương ít hơn.
Cách đây không lâu, vài chỉ huy cốt yếu đô thị Đại dương Chí Minh, vài tờ báo đã công bố không ưng ý chủ trương vấn đề chỉnh phần giữ lại cho đô thị quá trình 2017-2020 từ 23% xuống còn 18%, phổ thông quan niệm cho rằng chỉ nên giảm 2% tức thị thành phố được giữ lại 21%.
Biếm họa lạm chi ngân sách trên vtc.Việt Nam |
Báo Nhân Dân điện tử ngày 22/10/2016 dẫn quan niệm các đại biểu Quốc hội đoàn thành phố Hồ Chí Minh:
“Một số đại biểu tỏ ra sợ hãi nếu bị cắt giảm bỗng nhiên ngột, ngân sách của đô thị Biển Chí Minh sẽ không đủ để đáp ứng nhu cầu về định hình an toàn trật tự, tù đọng, ma túy. Người dân cho nên sẽ không lặng tâm đầu tư sinh kế, khiến cho ăn, ngao du cũng từ đó mà giảm mạnh”. [1]
Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm (Phó Bí thơ Thành ủy thị trấn Đại dương Chí Minh cho rằng “nếu như bị giảm tỷ lệ ngân sách được giữ lại, thị trấn Đại dương Chí Minh chỉ còn phương pháp cắt giảm chi đầu cơ cho sản xuất hạ tầng”! [2]
Được nhân thức không chỉ thị trấn Hồ Chí Minh bị giảm tỷ trọng giữ lại mà Thủ đô cũng bị điều chỉnh tỷ trọng giữ lại tại địa phương từ 42% xuống 28%; Đà Nẵng giảm trong khoảng 85% xuống 68%.
Tương tự khi mà thị trấn Đại dương Chí Minh bị giảm 5% thì Thủ đô là 14% và Đà Nẵng là 17%, tỷ lệ giảm của hai thành phố này gần gấp 3 lần thị trấn Biển Chí Minh.
Từ các ý kiến truyền thông đăng chuyên chở ở trên, có thể thấy nhân tố mà chỉ đạo đô thị Biển Chí Minh đặt ra cho trung ương là (ví như vẫn) bị cắt giảm 5% phần ngân sách giữ lại thì thị trấn này sẽ ứng phó bằng cách thức “giảm đầu cơ cơ sở”, và sẽ không “phục vụ ý định bình ổn an ninh bơ vơ tự, tội nhân, ma túy”?
Giao thông ở thành phố Biển Chí Minh (Ảnh: baogiaothong.vn). |
Khi đô thị Hồ Chí Minh chưa bị giảm kinh phí, tình hình bình yên trơ khấc tự như thế nào?
Xin điểm qua một vài thông tin trên các dụng cụ truyền thông mọi người:
Thanhnien.vn ngày 18/8/2015 viết: “Truy vấn sát hoảng hồn ở Sài Gòn: 'Bằng hữu nó chém trong khoảng trên đầu chém xuống hòng thịt tôi”;
Vnexpress.net ngày 7/3/2016 viết: “Nam bạn trẻ bị chém đứt lìa tay sau cuộc tầm nã sát” (tại huyện Gò Vấp);
Thanhnien.Việt Nam ngày 21/10/2016 viết: “Bị người lạ mặt chém gần lìa cánh tay trên đường phường Sài Gòn”; …
Có sai không ví như nghĩ là đột nhiên bị cắt giảm 5% ngân sách thì chỉ huy đô thị sẽ giữ được “định hình bình yên trơ trẽn tự, phạm nhân, ma túy” theo trạng thái như hiện nay nghĩa là các vụ đâm chém trên phố phố sẽ vẫn tiếp tục?
Vậy đâu là duyên cớ làm tội nhân ma túy, ăn cướp, giết người tại thành phố này rộng rãi năm qua vẫn “ổn định”?
Đại tá Trần Đức Tài, Phó Giám đốc Công an thị trấn Hồ Chí Minh ngày 25/6/2016 đã nêu câu tư vấn: “6 tháng qua trên địa bàn thị trấn, các vụ giết thịt người tăng cao. Trong đó 70 - 80% là do mâu thuẫn tư nhân trong cuộc sống, khác lạ là khi ăn nhậu”. [3]
Hãy cùng nhau xem dân cư mạng bình luận về nét văn hóa đặc biệt của Sài Gòn:
“Tại sao người Sài Gòn lại khoái nhậu?”; [4]
“Nhậu” - nét văn hóa đặc trưng của Sài Gòn”; [5]
"Văn hóa nhậu" của người Sài Gòn…"; [6]
Vậy nguyên nhân mà các vị chỉ huy cao nhất đô thị Biển Chí Minh đưa ra về “an ninh trơ thổ địa tự, tù túng, ma túy” có đích thực là do thiếu tiền hay do tinh thần công dân, do cơ chế chỉ đạo, năng lực của lực lượng cán bộ bảo kê pháp luật đô thị này có gì đó chưa phục vụ yêu cầu?
Cho tới nay chưa thấy Hà Nội và Đà Nẵng có giận dữ như thị trấn Biển Chí Minh, phải chăng chỉ có đô thị Biển Chí Minh là “bị thiệt” nên không thể không đề xuất quan niệm?
Còn nhớ thời binh đao chống Mỹ, người Việt bất kỳ ở đâu cũng thuộc lòng câu nói: “Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người”. Tất cả vì tiền phương, vì miền Nam ruột giết, truyền thống ấy hiện nay liệu có còn vẹn nguyên?
Nếu như nghĩ đến biển bị đầu độc, thiên tai, lụt lội hoành hành, ngư gia bốn thức giấc miền Trung đang trông mong cứu lâm thời có nên mà cả với trung ương, rằng thiếu tiền thì không đảm bảo “bình yên trật tự, tù nhân, ma túy”?
Đương nhiên, người viết ưng ý với vài quan điểm, rằng không thể để sinh tồn tình trạng vài địa phương hoàn toàn không có khó khăn, nhưng năm nào cũng nhận tiền nhân tố phối trong khoảng trung ương.
Thậm chí người ta còn không biết hổ thẹn khi bắt buộc kinh phí hàng nghìn tỷ xây quảng trường, tượng đài, khi cất nhắc vô tội vạ chức danh chỉ đạo cho bộ máy công quyền như tại Sở Công sức – Thương binh và Phố hội Hải Dương, hay tiêu xài đến nỗi hết tiền phải công bố xin bổ sung kinh phí như tại Ủy ban Rà soát Thức giấc ủy tỉnh này.
Một số địa phương nhận tiền vấn đề tiết từ ngân sách trung ương nhưng lại tiêu xài tùy tiện khiến cho kiểm toán Nhà nước phải kiến nghị thu hồi tới 1.608 tỷ đồng (An Giang 563 tỷ đồng, Vĩnh Long 297 tỷ đồng, Thanh Hóa 289 tỷ đồng, Hưng Im 109 tỷ đồng...). [7]
Giang sơn không thể quay lại thời bao cấp, số đông cùng đói tương đồng, tư duy kinh tế mới là phải tạo những đặc khu, những vùng trọng điểm, những địa phương sản xuất nhanh để hỗ trợ các địa phương gian truân vươn lên, nhưng như thế không có tức thị 13 tỉnh giấc, thành phố cứ phải trằn nuôi 50 tỉnh giấc, thành còn lại.
Cũng không có tức thị khi được ưu tiên thì xem đó là của riêng, không cần niềm nở tới gian nan bình thường của non sông.
Nợ công tăng cao, ngân sách thiếu hụt có phổ quát xuất xứ, một trong các nguồn gốc là chính sách chia tách đơn vị hành chính địa phương cả nước. Một vài tỉnh giấc quy mô chưa đến 1.000 km vuông như Hà Nam, Bắc Ninh, Hưng Yên ổn.
Ngoài ra thức giấc Quảng Ninh có chiều dài mấy trăm cây số trong khoảng giáp Hải Dương tới tận Móng Cái thì chỉ cần một giờ xe chạy là có thể đi suốt chiều dài thức giấc Hưng Yên, Bắc Ninh hay Hà Nam!
Bộ máy công quyền các thức giấc nhỏ tuổi cũng hoàn toản sở, ban, lĩnh vực và tất nhiên số tiền phải chi cho lương công chức, phương tiện giao thông, trụ sở, đoàn thể… không kém bất kỳ tỉnh giấc nào khác.
Không có chuyện ông Chủ tịch tỉnh giấc nhỏ xíu thì sử dụng xe bé nhỏ và lương thấp hơn ông Chủ toạ tỉnh to, cũng không có chuyện tỉnh giấc tí hon thì hội sở Ủy ban và Tỉnh giấc ủy bé bỏng hơn tỉnh giấc to…
Trở lại câu chuyện của thị trấn Đại dương Chí Minh, trong phiên họp Chính phủ thường kỳ ngày 29/10, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chỉ rõ:
“Tuy tỷ lệ có giảm đi, nhưng con số tuyệt đối lại tăng lên. Chưa kể như thành phố Biển Chí Minh còn được Trung ương đầu tư 5 dự án ODA với số vốn gần 100.000 tỷ đồng, các dự án chống ngập, xây dựng 2 bệnh viện lớn trị giá hàng chục nghìn tỷ đồng.
Đà Nẵng cũng gần giống như vậy. Thêm tham gia đó là phổ thông nguồn thu nhập như từ đất đai được để lại tổng thể cho các địa phương”.
Thủ tướng cũng đòi hỏi thành phố Đại dương Chí Minh phải công khai, sáng tỏ, cắt nghĩa rõ cho dư luận nắm bắt, tránh trạng thái “thấy cây mà không thấy rừng”. [8]
Từ phản hồi của Chính phủ và Nhà băng Quả đât trong công bố tổng quan vn 2035, trong khoảng quan điểm của Thủ tướng có thể thấy một thực tiễn, trạng thái cát cứ đang là một rào cản cho sự sản xuất cả nước, chỉ huy địa phương nếu như chỉ “thấy cây mà không thấy rừng”, chỉ thấy tỉnh giấc mình, đô thị mình mà không nhiệt tình đến cả nước thì quốc gia, dân tộc có còn thống nhất, có dồn vào một chỗ được sức mạnh ứng phó với thù trong, giặc ngoài?
Trong khoảng các đòi hỏi về in Sách giáo khoa riêng, công ty thi giang sơn ra trường Trung học Đa dạng riêng cho tới các phát biểu về ngân sách, các yêu cầu cứu trợ nguy cấp mỗi khi có thiên tai… có thể thấy một vài quan chức quả tình đang thấy cây mà không thấy rừng.
Hoặc là họ muốn địa phương thu được thật rộng rãi trợ cấp từ Nhà nước mà chẳng cần động não suy nghĩ, hoặc là họ đang muốn biến địa phương mình thành ốc đảo chứ chẳng phải một đầu tàu kinh tế giúp sức các nơi gian khổ hơn bản thân mình.
Liệu Nhà nước đã nên ban hành một pháp luật, ví như tỉnh nào không nuôi nổi bộ máy công quyền thức giấc chính mình thì chỉ đạo phải từ chức, sau bao nhiêu năm mà ngân sách Nhà nước vẫn phải cung cấp thì chia tách, ghép thành công ty hành chính mới?
Quan niệm trên có thể cực cam đoan nhưng là quan trọng để nước nhà không còn mang đặc thù là quốc gia ăn xin bởi 80% số thị thành phải trông vào cứu trợ trong khoảng trung ương, chỉ có 20% tự nuôi nổi mình và đảm nhiệm cho các tỉnh giấc khác.
Tài liệu tìm hiểu:
[1] http://www.nhandan.com.vn/kinhte/nhan-dinh/sản phẩm/31046902-giam-ngan-sach-nhieu-he-luy-cho-%E2%80%9Cdau-tau-kinh-te%E2%80%9D.html
[2] http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/vi-mo/vu-truong-ngan-sach-trung-uong-van-uu-tien-chi-lon-cho-tp-hcm-3490373.html
[3]http://vietnamnet.Việt Nam/vietnam/thoi-su/nguoi-sai-gon-noi-gi-ve-siet-thoi-gian-nhau-dem-312161.html
[4] http://mtv.vn/mentv/20011/vi-sao-nguoi-sai-gon-lai-khoai-nhau.html
[5] http://tapchimonngon.com/van-hoa/goc-sai-thanh/3056-nhau-net-van-hoa-dac-trung-cua-sai-gon.html
[6] http://afamily.vietnam/xem-an-choi/van-hoa-nhau-cua-nguoi-sai-gon-2014021512427470.chn
[7] http://www.vietnamplus.vn/su-dung-sai-kinh-phi-2150-tinh-thanh-bi-doi-hon-1600-ty-dong/397224.vnp
[8]http://dantri.com.vietnam/kinh-doanh/thu-tuong-mong-tphcm-dong-cam-cong-kho-cung-ca-nuoc-20161030064038549.htm
Đọc thêm: tin tức nhanh gia lai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét